Điểm mấu chốt cho sự thoải mái của Chelsea khi triển khai bóng là khả năng kiểm soát phạm vi trung lộ của đội bóng này để tạo ra các chuỗi chuyền bóng có sự liên tục. Trong bối cảnh Tottenham sử dụng hệ thống 5-4-1/5-2-3 khi phòng ngự ở phạm vi 1/2 sân nhà, Chelsea có 2 yếu tố giúp họ có ưu thế trong việc kiểm soát và thu hồi bóng. Thứ nhất, như đã đề cập, là việc 4 cầu thủ tiền vệ ở khu vực trung lộ tạo ra ưu thế nhất định so với cặp tiền vệ trung tâm của Spurs.
Thứ hai, là việc sử dụng hai tiền đạo của Chelsea khiến các trung vệ của đối phương bị ghim lại ở vị trí của mình, điều khiến họ không thể có các pha can thiệp ở phạm vi trước mặt, để tạo ra sự hỗ trợ cho các tiền vệ.
45 phút đầu tiên của trận đấu chứng kiến hai bàn thắng cho đội chủ nhà, cùng một thế trận áp đảo hoàn toàn, khi Chelsea kiểm soát bóng tới 70% và không để đối phương thực hiện bất cứ pha dứt điểm nào.
Thomas Tuchel có lẽ cũng hiểu quãng thời gian quá ngắn ngủi là không đủ để các học trò thực hiện những sự điều chỉnh quá lớn về cấu trúc đội hình. Vì thế, không chỉ có những chi tiết nhất định ở trạng thái kiểm soát bóng, khi Azpilicueta hoạt động thấp và mang hơi hướm của một trung vệ thứ 3, mà Chelsea cũng thiết lập một hệ thống phòng ngự có phần quen thuộc với họ.
Khi gây áp lực và phòng ngự chủ động, Ziyech được yêu cầu lùi lại hoạt động như một cầu thủ phòng ngự ở biên, Azpilicueta trở thành trung vệ thứ 3, trong khi Saul dâng cao để đưa cấu trúc phòng ngự của Chelsea trở thành một sự kết hợp giữa 4-2-2-2 và 3-5-2. Không dừng lại ở đó, Tuchel muốn các học trò buộc đối thủ phải đưa bóng sang hành lang cánh phải, tức hướng phòng ngự biên trái của Chelsea. Điều có lẽ nhằm mục đích hạn chế áp lực lên phạm vi phòng ngự của Ziyech. Từ một tình huống gây áp lực như thế ở ngay những phút đầu trận đấu, đội chủ nhà đã có được bàn thắng sau pha dâng cao tương đối chủ động của Alonso và đường chuyền để Havertz lập công.
Sự điều chỉnh của Thomas Tuchel và Chelsea trong trận đấu phần nào được khẳng định qua những thay đổi của đối phương sau giờ nghỉ. Antonio Conte nhận thấy những điểm không phù hợp trong cách vận hành chiến thuật của mình, và quyết định sử dụng Tanguy Ndombele ở ngay đầu hiệp 2. Tottenham muốn hạn chế sự áp đảo của Chelsea ở khu vực trung tuyến bằng sơ đồ 4-2-3-1. Tiền vệ người Pháp chính là người đã tạo ra những pha bóng đáng chú ý của Spurs ở những phút đầu tiên có mặt trên sân của mình.
Tuy nhiên, tạm Stamford Bridge đêm qua, không chỉ một mình Conte có sự thích ứng. Chấn thương của Havertz khiến Tuchel buộc phải sử dụng Timo Werner ở 45 phút thi đấu còn lại của trận đấu, cùng với đó là những yêu cầu có phần khác biệt từ chiến lược gia người Đức. So với cách chơi của Havertz trong hiệp 1, Werner gần như hoạt động ở hành lang cánh trái, thay vì linh hoạt về vị trí như người đồng hương. Chelsea có nhiều thời điểm trong hiệp 2, không còn chơi với hệ thống 4-2-2-2, mà chuyển sang cấu trúc 4-3-3 khi triển khai tấn công và phòng ngự trên phần sân đối phương, để hạn chế khả năng tấn công biên, cũng như sự gia tăng quân số ở tuyến giữa mà Spurs của Conte tạo ra với hệ thống 4-2-3-1.
Những sự điều chỉnh nói trên của Tuchel được thể hiện rõ rệt hơn sau khi Ruben Loftus-Cheek và Mateo Kovacic có mặt trên sân. Chelsea vẫn tạo ra được những thời cơ tấn công đáng chú ý với sự tự do của Ziyech ở hành lang cánh phải, trong khi hạn chế dần những gì Spurs của Conte có thể tạo ra sau giờ nghỉ.
Những điều chỉnh linh hoạt về mặt chiến thuật vẫn là một điểm tương đối đặc trưng trong phong cách xây dựng đội bóng của Thomas Tuchel tại Borussia Dortmund cũng như PSG ở giai đoạn trước đây. Thực tế là Chelsea đã luôn kiên định sử dụng hệ thống 3 trung vệ từ khi chiến lược gia người Đức nắm quyền, nhưng trận thắng Tottenham cho thấy đội bóng này hoàn toàn có thể chơi cởi mở hơn nữa, trong bối cảnh họ đang không có được các phương án tốt nhất cho sơ đồ 3-4-3.
Dù chỉ là sự điều chỉnh tức thời, nhưng có thể kì vọng những dấu hiệu thay đổi mạnh mẽ hơn nữa của Thomas Tuchel, trong bối cảnh nhân sự hiện tại của The Blues.