Gần 2 năm trở lại đây, bóng đá Việt Nam đã không ngừng phát triển rực rỡ. Đầu tiên là thành tích á quân ở Thường Châu, tiếp theo là đứng top 4 ở ASIAD. Sau khi giành chức vô địch AFF 2018 sau mười năm chờ đợi, thì Việt Nam tiếp tục thành công ở Asian cup và King’s Cup. Ở một diễn biến khác thì U19 Việt Nam cũng giành quyền dự VCK châu Á 2020. Một tấm huy chương vàng SEA Games chính là thành tích còn thiếu và đang được mong chờ nhất của bóng đá Việt Nam. Nhiệm vụ này đang được Trọng Hoàng và các đàn em hướng đến để hoàn thành giúp các đàn anh đi trước. Và lần này, để kết thúc năm 2019 toàn màu hồng của bóng đá Việt Nam, thì U22 đã đem về chiếc huy chương Vàng SEA Games quý giá – Danh hiệu mà dù đã rất cố gắng nhưng chưa có thế hệ Vàng nào của Việt Nam giành được.

U22 Việt Nam: Điểm 10 vinh quang cho những cột mốc 10 năm!
Lại là câu chuyện của 10 năm của bóng đá nam nhưng lần này là của Việt Nam tại SEA Games. Giải đấu mà những người hay gọi là ao làng. Ừ thì ao làng, nhưng cái áo làng ấy chúng ta chưa bao giờ chạm ngưỡng tới đỉnh vinh quang, phải biết đi mới biết chạy được, đừng bảo ao làng thì thi đấu làm gì khi các CĐV vẫn luôn luôn cố gắng hết mình, đổ mồ hôi, sôi nước mắt mới có được tấm huy chương Vàng, cùng chung sức nâng cao thành tích của đoàn thể thao Việt Nam tại đấu trường SEA Games.
Kể từ sau khi thống nhất, chúng ta chưa bao giờ lọt được vào top 4 mạnh nhất của SEA Games cho đến năm 1995. Sau khi gia nhập ASEAN năm 1995 đến nay thì Việt Nam đã 5 lần vào chung kết SEA Games nhưng tiếc thay, chúng ta chỉ giành được HCB là cao nhất. Và đối thủ ngán đường chúng ta lại chính là Thailan ( Từ 1995-2005 ).
>>> Click xem thêm: Kèo bóng đá tại soikeotot.net <<<
Sau thành công của AFF với chu kỳ 10 năm thì SEA Games lần này cũng vậy. Trận chung kết gần nhất mà chúng ta tham gia cũng cách đây 10 năm rồi. Đó là từ năm 2009, các học trò của HLV Calisto tưởng đã cầm vàng chắc trong tay khi mà Việt Nam lúc đó đã gặp lại đối thủ mà chúng ta đã đánh bại ở vòng bảng 3-1 là Malaysia sau khi vượt qua 4-1 trước Singapore ở trận bán kết. Sự chủ quan, áp lực quá lớn và sự thiếu may mắn đã khiến cho Việt Nam phải ngậm ngùi giành HCB sau khi Mai Xuân Hợp lóng ngóng phản lưới nhà trước sự ngỡ ngàng của Tấn Trường, 6p còn lại quá ít để Việt Nam gỡ hoà. Tấn Trường oà khóc nức nở và giấc mơ vàng SEA Games vẫn chưa thực hiện được.
Ngược thời gian, trở về 10 năm trước đó là SEA Games 20 năm 1999 diễn ra tại Brunei. Ở vòng bảng, Việt Nam chia điểm với Thái Lan trong trận hòa không bàn thắng ở lượt cuối. Hai đội cùng nhau vào bán kết trước khi tái ngộ ở chung kết giống như kịch bản của SEA Games 18. Đội tuyển Việt Nam với thủ môn là Trần Minh Quang đã không để thủng lưới bàn nào từ vòng bảng cho đến trận bán kết, nhưng không thể duy trì thành tích này ở trận tranh huy chương vàng. Thawatchai Damrong-Ongtrakul và Dusit Chalermsan ghi bàn mang về chiến thắng 2-0 cho Thái Lan.
Xen lẫn những cảm xúc của 1999-2009 là những cảm xúc của những lần vào chung kết của những năm 1995, 2003 và 2005. Những lần tưởng như đã sẽ có chiếc HCV đầu tiên, nhưng lại hụt hẫng tiếc nuối và ngập tràn đầy thất vọng khi người Thái là người giành chiến thắng.
Bước vào SEA Games lần này cũng như 2009, Thái Lan lại cùng bảng với Việt Nam và người Thái cùng bị loại và điều trùng hợp nữa là chúng ta lại gặp đội mà chúng ta đã thắng ở vòng bảng, có điều đội mà chúng ta gặp là Indonesia chứ không phải là Malaysia. Chúng ta đã bất bại trên hành trình tiến vào chung kết, có những khó khăn nhất định khi mà mật độ thi đấu quá dày đặc, khó khăn trong sự xoay tua đội hình khi chỉ có 20 cầu thủ được mang đến SEA Games, điều đó làm cho Quang Hải quá tải dẫn đến chấn thương và bỏ lỡ trận chung kết này, có những điều lo sợ khi Tiến Linh tập tễnh rời sân ở bán kết. Nhưng không điều gì làm các chiến binh đỏ dát vàng thật của chúng ta ngừng tiến lên, những khó khăn ấy chỉ tôi luyện thêm bản lĩnh và ý chí của các cầu thủ mà thôi. Và rồi, điều gì đến cũng đã đến, HCV đã thành hiện thực với cú đúp của Văn Hậu và bàn thắng rất đẹp của Hùng Dũng.

Chắc hẳn, 90 triệu dân Việt Nam đang sống trong những khoảnh khắc hạnh vui, khi sau hàng chục năm chờ đợi, tấm huy chương vàng môn bóng đá nam SEA Games đã về với chúng ta.
Ngần ấy năm chờ đợi màu vàng của tấm huy chương ở SEA Games là gần ấy lần các thế hệ vàng như Hồng Sơn, Huỳnh Đức, Công Vinh, Văn Quyến hay chính Trọng Hoàng,… đều bỏ lỡ tiếc nuối, ngần ấy lần mồ hôi rơi ướt đẫm các chàng trai áo đỏ của chúng ta và nước mắt đã lăn trên những khuôn mặt trẻ của những ngôi sao chưa được hoá vàng. Nhưng lần này thì không! Với thế hệ vàng đầy trẻ trung và nhiệt huyết các bạn ấy đã đem về thành tích mà chúng ta còn thiếu ở đấu trường khu vực. Mồ hôi và nước mắt cũng tuôn, kể cả máu cũng đổ xuống nhưng lần này thì các bạn ấy đã được đeo lên một màu huy chương vàng.
10 năm cho một hành trình đầy cảm xúc của bóng đá Việt Nam. Năm 1999 đến năm 2009 là 10 năm trong sự tiếc nuối, hụt hẫng. Từ 2009 đến năm 2019 là 10 năm trong những khó khăn đến những vinh quang mà các chàng trai đã chiến đấu vì màu cờ sắc áo mang lại.
>>> Xem thêm tổng hợp các bài: Nhận định tỷ lệ kèo nhà cái tại soikeotot.net <<<
Cuộc đời có mấy lần 10 năm. 10 năm trước đã có những không ít thanh niên tiếc nuối về trận chung kết thất bại đã lập gia đình. 10 năm chứng kiến sự thay đổi chóng mặt từng ngày của đất nước, của con người Việt. 10 năm trước bóng đá Việt Nam cũng đang thời kỳ thoái trào đã đứng lên mạnh mẽ để rồi 1 thập kỷ sau có mặt tại chung kết và giành chiếc huy chương còn thiếu ở châu lục. Vinh quang đã gọi tên những chiến binh đỏ với những lá cờ đỏ sao vàng trên ngực áo dưới sự dẫn dắt tài tình của HLV Park Hang Seo.
Đời người có mấy lần mười năm đâu, niềm vui, nỗi buồn chất chứa chực chờ để tuôn trào trong ngày hôm nay sau 10 năm, thế thì cứ vui đi đã, trân trọng từng phút giây, tận hưởng từng khoảnh khắc mới là đáng sống phải không? Dù trải qua bao nhiêu lần đau cùng bóng đá Việt Nam nhưng chúng ta cũng chưa bao giờ bỏ rơi đội tuyển đúng không? Thế thì tận hưởng phút giây chiến thắng thôi nào.
Đêm nay lại là bữa tiệc bóng đá đầy sắc màu mà ekip của Park Hang Seo cùng các học trò mang lại cho toàn thể NHM bóng đá Việt Nam. Hy vọng sẽ chẳng có chu kỳ 10 năm nào nữa mà đây là tiền đề để bóng đá Việt Nam phát triển bền vững và tạm biệt 2019 bằng một bữa tiệc bóng đá đông vui, rộn ràng, đầy màu sắc và không thể nào quên.
Bùi Quốc Bảo